Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Xướng Hoạ Thơ Mới : Một Chiều

Bài xướng 

      Một Chiều...
Một chiều về ngang con sông
Bến xưa sóng lượn bềnh bồng
Con đò ai neo nỗi nhớ
Bờ lau cỏ úa vàng mong
                    Một chiều qua góc phố quen
                    Thoảng thoảng mùi hương tóc mềm
                    Chạm nhẹ bờ vai kỷ niệm
                    Cây nghiêng cành đợi dài thêm
Một chiều quán lạnh chỗ ngồi
Nhớ ly xí muội chia đôi
Ly kem bốn màu chia nửa
Bao giờ hết ngọt người ơi
                    Một chiều về ngang trường xưa
                    Áo bay lồng lộng gió mùa
                    Nỗi nhớ đỏ đầu điếu thuốc
                    Cháy bừng ngàn tiếng guốc khua
Một đêm hoài vọng thu qua
Vầng trăng xưa vẫn chưa già
Ngấn tròn đôi môi huyền ảo
Nụ hôn từ tạ xót xa
                             Trầm Vân
Các bài Hoạ
 
     KIẾP GIANG HỒ
Ta, kẻ giang hồ núi sông
Chí trai ngang dọc tang bồng
Rong ruổi một đời phiêu lãng
Không màng kẻ nhớ người mong.
                    Bao nhiêu cô gái vừa quen
                    Long lanh mắt biếc môi mềm
                    Nào đã có gì kỷ niệm
                    Mà mong ngày tháng dài thêm?
Chiều mưa quán nhỏ ta ngồi
Ghế tre sắp thành cặp đôi
Một mình gác chân hai ghế
Cảm thông nhé chủ quán ơi !
                    Mưa có về ngang chốn xưa
                    Chắc giờ gió đang chuyển mùa
                    Lành lạnh hơi sương buổi sớm
                    Bếp nhà, củi lửa vừa khua ?
Tháng ngày vùn vụt trôi qua
Cội mai thềm cũ đã già ?
Em còn đợi bên song cửa
Mắt buồn dõi phía trời xa ?
                         Phương Hà

      Bến sông xưa
Em còn nhớ đến dòng sông
Lục bình xuôi nước trôi bồng
Hoa tím đơn sơ thầm gợi
Ta nhìn ngơ ngẩn chờ mong
                    Phù sa nước đỏ thân quen
                    Ngọt ngào tựa má môi mềm
                    Của cô em thời thơ dại
                    Khiến ta nỗi nhớ dầy thêm
Tìm quanh bến cũ nơi ngồi
Thuở nào ta luôn có đôi
Bên nhau từng giây rung động
Làm sao quên được em ơi
                    Bao lần hồi tưởng chuyện xưa
                    Tháng Bảy nước nổi theo mùa (*)
                    Bên bờ Cửu Long yêu dấu
                    Khoan nhặt nhịp guốc ai khua
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Sông quê vẫn mãi không già
Tóc ta giờ sương trắng phủ
Nhưng bóng cũ chẳng rời xa
                                       Quên Đi

(*) Ở Miền Tây, vào tháng 7 Âm lịch, nước sông Cửu Long từ thượng nguồn đổ về, Người dân ở đây thường gọi là "Mùa Nước Nổi"

       Gọi Người 
Nhớ mà chi kẻ sang sông  
Tội thân tay bế tay bồng  
Lỗi vẹn thề thời thơ dại 
Cám ơn tình khắc khoải mong 
                    Nồng nàn sao thuở mới quen  
                    Trộm hương suối tóc nhung mềm 
                    Vai gầy ấm hơi hướm lạ 
                    Ngượng ngùng hồng má em thêm 
Phút bên nhau thinh lặng ngồi 
Chia tình xí muội chung đôi 
Kem màu khát khao vị ngọt 
Quên làm sao được ai ơi 
                    Cây đời trơ gốc phượng xưa 
                    Thảm thiết ve tiếng gọi mùa 
                    Nắng vàng thôi lay dáng hạ 
                    Xa rồi guốc vọng tiếng khua 
Ngày tháng mãi hững hờ qua 
Sương tuyết phơi tuổi chớm già 
Bao kỷ niệm còn nguyên đó 
Gọi người tận chốn trời xa
                     Kim Phượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét